Ly Hôn Tái Kết Hôn
Phan_4
Chương 4
"Em nghĩ em là nữ sinh hạnh phúc nhất thế giới này."
"Sao lại nói như vậy?"
Ánh mắt thâm tình của cô rơi trên khuân mặt hắn, khoé miệng xinh đẹp nở nụ cười."Bởi vì em có anh a, em nghĩ cái này có thể là hạnh phúc đi!"
Hắn cười, cúi xuống người cô,môi giống cánh chim nhẹ đáp xuống môi mỏng của cô , ôn nhu nói: "Đúng vậy, đây là cảm giác hạnh phúc."
Dưới ánh trăng, nụ hôn đầu tiên của hai người ngọt ngào như đường vậy, vị ngọt trực tiếp ngấm vào trong lòng.
Cô ngượng ngùng nhắm mắt,lông mi cô run rẩy giống như đôi bướm đen đang muốn cất cánh bay lên ——
☆☆☆ Diễn đàn Lê Quý Đôn ☆☆☆ Phongtinhtuyet.wordpress.com ☆☆☆
Kỳ Mại Khải lời này vừa nói ra, mọi người toàn bộ ngây ngẩn cả người, Không khí quỷ dị không ngừng lan tràn.
Lâm Dâ Sơn trên mặt không còn cười , hắn nghi hoặc nói: "Tôi không hiểu ý của KỲ luật sư?"
Kỳ Mại Khải thản nhiên cười."Chính là ý tứ mà anh nghe được."
Lâm Dân Sơn biết miệng, Tiểu Du không phải bạn gái hắn đúng vậy, nhưng nghe cách nói của kẻ trước mặt thật như bã, hắn nghĩ muốn làm sao để phản bác vị đại luật sư này.
Lương Nhược Du sau khi nghe được, nháy mắt lử giận dâng lên đầy mắt, hỗn trướng nam nhân này, ăn nói lung tung, tự tin cao ngạo, nam nhân chết tiệt này dựa vào cái gì mà nói như vậy! CÁi gì mà không nghĩ Sơn ca là bạn trai cô? Hắn có thể kết giao bạn gái xinh đẹp, chẳng lẽ cô không thể kết giao bạn trai sao? Là cô điều kiện rất kém cỏi, hoa tàn ít bướm, là một người đã có đứa nhỏ , cho nên không có nam nhân nào yêu thương cô? !
"Anh —— "
"Ta nói Nhược Du a!" Bà bà phát hiện trong mắt con dâu trước toàn là lửa dận, lập tứ đánh gãy tiếng của cô, hai người nếu mà cãi nhau, vui vẻ chỉ có cái cô Hạ Lâm và Lâm tiên sinh kia thôi a!"Tốt rồi tốt rồi, khoiong nói nữa , hôm nay thời tiết thật tốt, thực thích hợp ở bờ biển tản bộ kiểm tảng đá, mọi người liền tự đi chơi thôi, giữa trưa về nhà sau, mẹ sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thật lớn để các con thưởng thức!"
Bà bà muốn toàn thể giải tán, nhưng Lâm Dân Sơn sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cho, hắn tiếp tục hỏi: "Tôi nghe hiểu được ý của Kỳ luạt sư, chính là không hiểu Kỳ luật sư tại sao lại nói như vậy?"
Tiểu vũ mẹ tức giận đến nghiến răng, như thế nào rồi, Lâm tiên sinh này muốn thấy hai vợ chồng bọn họ cãi nhau phải không?"Ta nói Lâm tiên sinh, ngài không phải tối hôm qua mới từ Hà Lan trở về sao? Hẳn là còn có sai giờ đi? Không quan hệ, ngài có thể đi về trước nghỉ ngơi, chúng ta không sao cả ~~ "
Lâm Dân Sơn biết bây giờ tỏ thái độ trọng yếu thời khắc, hắn quay đầu, đối bà bà nói: "Bá mẫu, con đi công tác đã hơn nửa tháng, ngày đêm đều nghĩ muốn gặp mọi người, thật vất vả mới gặp mặt, cảm giác không khỏe đã biến mất từ lâu rồi ."
Hắn thổ lộ làm cho người ta động dung, Mỹ Hoa cùng Minh Châu nhịn xuống không vỗ tay, Bà bà trong lòng cảnh giác, Lâm tiên sinh hiện tại theo như mỗi chữ trong lời nói, mỗi một câu lời ngon tiếng ngọt đều rất nguy hiểm a! Tính bà tư tâm tốt lắm, Mại Khải kết giao với bạn gái bà không lo lắng, nhưng con dâu trước nếu thật sự có đối tượng, có thể hay không liền như vậy một đi không trở lại ? ( Đọc đoạn này QQ thật có cảm giác bà bà thật ích kỉ .Tại sao con trai bà ta có bạn gái mà lại không cho con dâu trước có bạn trai)
Kỳ Mại Khải nhìn vợ trước, cô toàn than cứng ngắc, nghiến răng nghiến lợi, giống như núi lưa sắp bùng nổ vậy, nhưng sau khi nghe bạn trai ngọt ngào nói, gò má cô liền lập tức hồng lên như một đóa hoa đào,vẻ ngượng ngùng kia thật giống thiếu nữ vừa mới nếm cảm giác yêu, năm đó, khi hắn cùng cô thông báo, ở dưới ánh trăng, hắn đã từng nhìn thấy nụ cười ngọt ngào như vậy...
Hắn híp mắt, tự nói với mình cần thức thời, hiện tại không nên ở hỏa lý sái du(bùng bùng lửa giận), cũng không quna tam đến cô cùng bạn trai! Trong đầu tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không cách nào thu tay lại, chính là muốn làm cho cô biết, cô hiện tại ở trước mặt con trai giới thiệu bạn trai thật không phải là một cử chỉ khôn ngoan !
"Nhược Du là vợ tôi, cho dù là quá khứ đi, suy nghĩ của cô ấy, nhất cử nhất động của cô ấy, tôi đương nhiên so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, cảm giác hiện tại của cô ấy đối với anh đâu phải thương yêu." Hắn nói.
Lương Nhược Du trừng mắt lớn, trực tiếp quay sang: "anh nghĩ tôi cùng anh ấy sẽ nói chuyện yêu đương như thế nào? ! anh cùng tôi đã mấy trăm năm không liên lạc , anh làm sao biết được bây giờ tôi yêu đương theo cái gì?"
"Đương nhiên, tuyệt đối không phải bộ dạng hiện tại." Kỳ Mại Khải khóa miệng trào phúng nói.
"Tôi hiện tại là dạng gì hả? !" Cô nghĩ muốn ném đá vào mặt hắn.
"Thực hung, không có ai tin cô là người đang rơi vào bể tình."
"Anh, anh, anh ——" Lương Nhược Du tứ giận đến đỉnh điểm, cô trỏ tay ở giữa không trung khua loạn, nửa câu muốn mắng cũng không nói ra được, sớm biết rằng cái vị luật sư này cô cãi không được hắn, nhưng cô sẽ không bỏ qua cho hắn!(Nguyên văn :nàng tuyệt đối sẽ không đi niệm thực vật hệ :Chẳng hiểu gì luôn , mình thay đổi chút không sao chứ?)
"Có lẽ người mà Kỳ luật sư quen biết chính là Tiểu Du của quá khứ, Tiểu Du hiện tại ở nơi đẹp như Hoa Liên đương nhiên sẽ thay đổi?" Lâm Dân Sơn cười cười, đứng ra nói.
Tiểu du? Tay của hắn vòng lên vai cô như che chở còn xưng hô ngọt ngào như vậy!(Chém)
Năm đó kết giao, Hắn gọi cô là Nhược Du, kết hôn sau là lão bà, cãi nhau còn lại là Lương Nhược Du, hắn chưa gọi cô là Tiểu Du bao giờ.
"Tôi không nhìn ra cô ấy có thay đổi gì." Con ngươi Kỳ Mại Khải đen lại lạnh giống như Bắc Cực vậy, làm cho người ta nhịn không được đành rùng mình.
"Có lẽ là Kỳ luật sư không quan sát cẩn thận?"
"Dù qua sáu năm nhưng chỉ cần nhìn qua ánh mắt là tôi đã hiểu rõ,thưa Lâm tiên sinh."
Đủ rồi...
Đủ rồi!
Lương Nhược Du hai tay chống ở thắt lưng, ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt trong mắt."Tôi quản anh có nhìn đến hay không nhìn đến, quản suy nghĩ của anh! Sáu năm trôi qua rồi, chúng ta chưa từng gặp mặt, chưa nói quá một câu, là người xa lạ cũng không có khác biệt, anh ít giả bộ như hiểu tôi đi! Tôi chúc phúc cho tình yêu mới của anh, nhưng cuộc sống của tôi, bằng hữu của ôi, chỉ cần là việc lien quan đến tôi ,tôi không cần anh phải lo lẳng, anh đã hiểu chưa hả?"
Cô rốt cuộc cũng không khống chế được lửa giận của chính mình, toàn bộ những gì cô giữ ở trong đầu toàn bộ bị nói ra hết, thở phì phì trừng mắt với chồng trước, sau đó nhìn thấy bà bà vẫn còn đang che lỗ tai của Tiểu Vũ, nhìn đến tiểu vũ trợn to mắt, tò mò nhìn mẹ tức giận ——
Ác, không...
Tại sao lại tức đến sung huyết não, cô đâu có thể ở trước mắt dứa nhỏ nặng giọng như vậy! Cô vẫn thường dạy Tiểu Vũ cãi nhau mà phát giận cũng là vô dụng, cũng không phải là cách giải quyết vấn để, kết quả đâu? Chính mình phá vỡ hình mẫu người mẹ lí tưởng?
Sáu năm qua ,tuy rằng cô cùng Kỳ Mại Khải ly hôn , nhưng cũng không có nói cho Tiểu Vũ biết, thứ nhất Tiểu Vũ còn nhỏ, đâu có biết cái gì gọi là ly hôn; thứ hai cô hy vọng khi Tiểu Vũ biết chuyện này, đã thành thục để có thể chấp nhận, huống hồ những năm gần đây, cô ở Hoa Liên làm việc, chồng trước ở Đài Bắc làm việc, Tiểu Vũ từ nhỏ nhìn đến chính là như vậy, thực tự nhiên chấp nhận tình huống hiện tại của cha mẹ, mẹ cũng cùng tiểu vũ nói, ba so với, mẹ công tác thực sự rất nhiều việc, ba không rảnh tới Hoa Liên, mẹ cũng không rảnh lên đài bắc, cho nên tiểu vũ chỉ có thể đi may bay từ Đài Bắc đến Hoa Liên gặp mẹ.
Cô dã khiến cho Tiểu Vũ thua thiệt nhiều thứ, hiện tại tới phương thức dạy con cũng xảy ra vấn đề, thật là một người mẹ thất bại...
Lương Nhược Du mau khóc, uể oải cảm thấy trời đất quay cuồng, Lâm Dân Sơn vỗ vỗ bả vai của cô, cô giương đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, khóe môi mang theo nụ cười, thực cảm tạ a sơn ca ca an ủi.
Nhưng này "Ánh mắt thâm tình này" hiển nhiên đã chọc đến ba đứa nhỏ ——
Hắn ra vẻ khiếp sợ nói: "Cô có cần tôi nhắc nhở việc cô quay trở lại Đài Bắc không, hóa ra bây giờ cô có thói quen vừa mới nói chuyện đã mắng người như vậy?"
Nghe vậy, Lâm Dân Sơn sửng sốt."Tiểu Du em phải về Đài Bắc?"
"Đúng, a sơn thúc thúc, mama sẽ cùng con ngày mai quay về Đài Bắc đó!" Tiểu Vũ vui vẻ báo tin tốt tới.
"Sơn ca, sự tình là như vậy..." Lương Nhược Du muốn giải thích rõ ràng, nhưng cái tên nam nhân lòng dạ hẹp hòi này lại một lần nữa đánh gãy lời cô——
"Mẹ đứa nhỏ, cô lại không nói chuyện quay về Đài Bắc này với bạn trai sao?"
Nam nhân này có ý định gây sóng gió! Lương Nhược Du liền cảm thấy mình hiện tại thật bất lực, sáu năm qua ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc có chuyện gì khiến cho tên nam nhân này ngây thơ như thế? !
"Tôi không phải không nói, mà là chưa kịp nói?"
Cô xoa huyệt Thái Dương, thật không rõ có phải là do gió biển thổi đến hay không mà hiện tại cô cực kỳ đau đầu, nhưng vẫn là do tên chồng trước này làm cho tức đến đau đầu?
"Tiểu Du em thật sự phải về Đài Bắc sao?"
Cô buông tay, nhợt nhạt cười."Ân, ở trường học của Tiểu Vũ có chút chuyện, nên em phải quay về Đài Bắc."
Lâm Dân Sơn nhìn xuống tiểu nam hài đang cười vui vẻ trong ngực, liền hỏi: "Khi nào thì trở về? Vẫn là anh lên Đài Bắc đón em?"
"Không —— "
"Cô ấy sẽ không quay về Hoa Liên!"
Nam nhân này ôm con của hắn, ôn nhu cùng vợ trước của hắn nói chuyện, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, Kỳ Mại Khải thừa nhận mình là nam nhân keo kiệt, Nhược Du có thể nói chúc phúc hắn, nhưng hắn làm không được, ngay cả một chút cũng không muốn chúc phúc họ, vẫn đều là như thế này, khi hai người mến nhau, hắn biết thật ra tình yêu của hắn nhiều hơn cô, cho nên cô mới đối với hắn nói chia tay vô tình như vậy...
"Trong khoảng thời gian ngắn Nhược Du sẽ không quay lại Hoa Liên." Kỳ Mại Khải tay nắm chặt thành đấm, lạnh lùng nói.
Lâm Dân Sơn lại là sửng sốt.
"Anh thật đúng là nhiều chuyện..." Lương Nhược Du bất đắc dĩ địa thở dài.
Kì Mại Khải khóe miệng giơ lên ý khiêu khích."Tôi nói rồi cô có thể ở lại Hoa Liên."
Lương Nhược Du trừng mắt nhìn hắn, hắn nghĩ cô ngây thơ như hắn chắc muốn cô chắp hai tay mang quyền giám hộ Tiểu Vũ cho hắn, trơ mắt nhìn hắn đem Tiểu Vũ ra nước ngoài?
Không, cô làm không được!
"Sơn ca, trong khoảng thời gian ngắn, em sẽ không quay về hoa liên ." Lương Nhược Du phiền muộn lặp lại những lời mà chồng trước vừa nói.
Lâm Dân Sơn đôi mắt mờ đi nhưng trong mắt vẫn tỏ ra ngưỡng mộ thiên hạ trong lòng, nhẹ giọng nói: "Vì cái gì đột nhiên vội vả như vậy quay về Đài Bắc?"
Sơn ca thật quan tâm tới cô, công ty của cô ở Hoa Liên nếu không có hắn hỗ trợ sao có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, cho nên không nhất thiết phải giấu giếm hắn."Tình hình cụ thể và tỉ mỉ em sẽ kể lại cho anh nghe sau." Cô băn khoăn nhìn đứa nhỏ.
"Thế còn công việc ở đây của em thì sao?" Lâm Dân Sơn hiểu được ám chỉ của cô, liền nói lảng sang chuyện khác.
"Mỹ Hoa cùng Minh Châu sẽ hỗ trợ."
Lâm Dân Sơn linh quang trong mắt chợt lóe, giống như nghĩ đến cái gì đó, liền nói: "A! Kỳ thật em quay về Đài Bắc cũng tốt, tôi sau khi xuất ngoại trở về thì cũng sẽ đến tòa thị chính ở Đài Bắc làm việc vơi bộ môi trường ở đó, em có muốn cùng anh đi hỗ trợ không? Gần đây mậy việc ở đó thật sự muốn làm đầu anh nổ tung mất."
Lương Nhược Du mở mắt to, có điểm không thể tin nói: "Thật vậy chăng? Thật tốt quá!"
Sau này ở Đài Bắc, cô vẫn có thể tiếp tục kinh doanh, chính mình phải nắm được “ Phạm vi thế lực”ở Đông Nam Bộ, ở Đài Bắc thì đương nhiên càng phải cố gắng nhiều hơn nữa rồi, chẳng qua, Sơn ca thật tốt thật giống như ngọn hải đăng ngoài bờ biển, mỗi khi cô có phiến toái, luôn giúp cô chiếu sáng, cho cô hy vọng.
"Cám ơn anh."
"Ai nha, không cần khách khí."
Vừ nghe đến chuyện con dâu muốn đi công tác, bà bà toàn bộ chuyện không vui vừ nãy liền lập tức tiêu tan , bà hung phấn đến gần, hỏi nhỏ: "Tôi cũng có thể đi không?" Ở Hoa Liên thưởng thức rất nhiều đồ ăn ngon ở đây , liền cảm thấy Đài Bắc một chút cũng không thú vị.
Lương Nhược Du cười to, vui vẻ ôm lấy cánh tay của bà bà."Đương nhiên a, mẹ, mẹ còn là trợ thủ đắc lực của con nữa mà!"
"Thật tốt quá! Vừa có hoa lại có thể phơi nắng như vậy mới là hưởng thụ chứ!" Dây mới là điều mà bà bà muốn.
Kỳ Mại Khải tự biết, toàn bộ của cô không ở tại Đài Bắc, Lâm tiên sinh kia cũng đã lên kế hoạch tốt , bỏ đi chỉ cần Nhược Du rời Hoa Liên, hắn vẫn là người ở bên cạnh cô! Trọng điểm là, một bên là mẹ hắn, một bên là vợ trước, bà mẹ chồng này cư nhiên lại đứng bên phía của người ngoài ,đồng ý hết kế hoạch của hắn?
Kỳ Mại Khải đứng một bên im lặng không hờn giận nhưng tất cả thái độ đều thu vào mắt của Hạ Lâm bên cạnh.
Không có nguyên nhân sao có thể vô cớ tức giận, nếu thật sự không cần, thì cảm xúc sẽ không có chút đả động gì, cô đã ở bên cạnh Mikan làm việc 2 năm, tuy rằng gần đây mới bắt đầu kết giao, nhưng hắn đối với cô là cảm giác gì thì cô so với người nào đều hiểu hơn cả, nguyên tưởng đến Hoa Liên là có thể nắm trong tay quyền giám hộ hài tử, nhưng không nghĩ tới lần này lại cùng vợ trước của hắn cùng về Hoa Liên?
Hắn rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Chẳng lẽ thật sự thuận theo thỉnh cầu của hài tử sao?
Vì cái gì mà toàn bộ tự tin của cô ngay bây giờ lại chuyển thành bất an như vậy?
"Mikan, chúng ta đi phía trước đi một chút được không?"
Kì Mại Khải nghe được trong giọng nói của Hạ Lâm còn mang theo chút thỉnh cầu, đột nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã hoàn toàn quên cô bạn gái bên cạnh, này... Lương Nhược Du cư nhiên như vậy khinh địch liền không đến quấy rầy bước đi của hắn? !
Không hề do dự, Kỳ Mại Khải nắm tay Hạ LÂm xoay người rời đi.
Ác da ~~ nguy hiểm đã qua!
Lương Nhược Du nhìn bóng lưng rời đi của hắn và tiểu bạn gái , đồng thời nhẹ nhàng hở ra một hơi, nhưng lúc đó trong lòng lại thản nhiên có chút ưu thương...
Lâm Dân Sơn thả Tiểu Vũ ra, Mỹ Hoa cùng Minh Châu mang Tiểu Vũ đến chỗ bà bà cùng đi kiếm đá.
Nhận thấy Tiểu Du đang trầm mặc, hắn ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
Lương Nhược Du lắc đầu."Không có việc gì."
Phan_1Phan_2Phan_3Phan_5Phan_6Phan_7Phan_8Phan_9Phan_10 endPhan_Gioi_Thieu